₫các trò chơi với tú lơ khơ
các trò chơi với tú lơ khơ-‘’Hò ơ… sông quê nước chảy đôi bờ. Để anh chín dại, mười khờ thương em’’, tạt theo dòng trôi con nước phương Nam, xuồng ba lá lửng lờ, lang vang câu hò, điệu lý. Miền Tây, vùng văn hóa sông nước mênh mông, hữu tình. Chuyên chở phù sa, nâng đỡ phận người. Người, bao đời đã nương theo con nước mà sống, gom góp thành nhóm chợ trên sông. Những dòng sông thi vị, êm đềm. Sáng sủa, tinh khôi khi những vạt nắng mỏng mềm sáng trưa thức dậy, sông đưa người ngược xuôi mua bán. Nước sông ánh lên niềm tự hào, vui sống với dáng người cần lao. Chiều buông, sông buồn. Dưới mái hiên nhà liêu xiêu, kẻ tài tử si tình ngắm sông, tay ôm đờn kìm, gõ nhịp song loan. Theo câu ca cổ và tiếng mưa rơi, sông như vun đầy thêm nỗi buồn xứ sở: ‘’Về phương Nam ngắm sông ngậm ngùi, thương những đời như lục bình trôi’’ (Vũ Đức Sao Biển). Sông, mang gió tràn vào lòng theo từng cơn thoang thoảng. Người ru hồn mình nghệ sĩ thành lời văn, câu thơ, điệu hát, cảm hứng từ cái lạnh ngoài sông. Mộng mơ một vùng mây nước. Sông, nối ngang chuyến đò se kết duyên tình đôi lứa, nhạc cưới rộn ràng, hai họ nên mối tình thâm. Sông, quạnh quẽ, buồn tênh bến vắng, khi con đò hò hẹn năm xưa đã đi mãi không về… .
các trò chơi với tú lơ khơ-‘’Hò ơ… sông quê nước chảy đôi bờ. Để anh chín dại, mười khờ thương em’’, tạt theo dòng trôi con nước phương Nam, xuồng ba lá lửng lờ, lang vang câu hò, điệu lý. Miền Tây, vùng văn hóa sông nước mênh mông, hữu tình. Chuyên chở phù sa, nâng đỡ phận người. Người, bao đời đã nương theo con nước mà sống, gom góp thành nhóm chợ trên sông. Những dòng sông thi vị, êm đềm. Sáng sủa, tinh khôi khi những vạt nắng mỏng mềm sáng trưa thức dậy, sông đưa người ngược xuôi mua bán. Nước sông ánh lên niềm tự hào, vui sống với dáng người cần lao. Chiều buông, sông buồn. Dưới mái hiên nhà liêu xiêu, kẻ tài tử si tình ngắm sông, tay ôm đờn kìm, gõ nhịp song loan. Theo câu ca cổ và tiếng mưa rơi, sông như vun đầy thêm nỗi buồn xứ sở: ‘’Về phương Nam ngắm sông ngậm ngùi, thương những đời như lục bình trôi’’ (Vũ Đức Sao Biển). Sông, mang gió tràn vào lòng theo từng cơn thoang thoảng. Người ru hồn mình nghệ sĩ thành lời văn, câu thơ, điệu hát, cảm hứng từ cái lạnh ngoài sông. Mộng mơ một vùng mây nước. Sông, nối ngang chuyến đò se kết duyên tình đôi lứa, nhạc cưới rộn ràng, hai họ nên mối tình thâm. Sông, quạnh quẽ, buồn tênh bến vắng, khi con đò hò hẹn năm xưa đã đi mãi không về… .